Một người cầm
bút, nhà văn, nhà thơ, nhà báo, nhạc sĩ, họa sĩ, nhà nghiên cứu...hay
nhà gì gì đi nữa thì điều kiện thứ nhất là điều kiện Cần để cho họ làm
việc, sáng tạo và cống hiến, phải là tài năng...Điều kiện thứ hai là
điều kiện Đủ để họ trở thành những nghệ sĩ, nhà thơ, nhà văn tài
năng..., là vốn quí của Quốc Gia. Đó là một bầu trời tự do tư tưởng, với
suy nghĩ bay bổng để được viết ra, nói ra được tất cả những điều họ
nghĩ, họ muôn, họ mơ ước và nói thay cho người đọc những điều người đọc nghĩ, người đọc muốn và người đọc ước mơ.... Như một cánh chim dũng mãnh cần có một bầu
trời tư do bao la bát ngát để tung hoành đôi cánh.
Đó là là một
điều hiển nhiên không có gì phải bàn cãi. Thế nhưng sự thực lịch sử của
văn học nghệ thuật của Việt Nam cũng đã chỉ ra một điều cũng hiển nhiên
không kém. Khi không có điều kiện thứ hai, thì dù là có tài năng, thì
những người cầm bút đó cũng sẽ không thể nào vươn lên đạt tới tầm cao mà
họ đã nỗ lực hết mình để đạt đến, nỗ lực hết mình để vươn lên một tầm
cao mà họ xứng đáng được hưởng. Nó sẽ giống một con chim bị nhốt trong
chuồng, hay con chim chỉ bay bằng một cánh. Không có điều kiện thứ hai
này, sẽ làm tàn lụi đi điều kiện thứ nhất, và sẽ chẳng còn gì cả...Những
con người tài năng của đất nướcchúng ta sẽ mãi chỉ là những bông hoa
đẹp, nhưng là những bông hoa đẹp trong hang tối, chỉ biết khoe sắc với
nhau trong lúc đang héo hon tàn lụi dần vì không có bầu trời đầy nắng,
gió, ong, bướm...tự do bên ngoài.
Vì sao ? Vì cái gì ? Và vì Ai...
Câu hỏi thì có nhiều những câu trả lời chỉ có một. Có những vòng Kim
Cô, hữu hình và vô hình, vòng nọ xen lẫn, chồng chất, kết nối chặt chẽ
với nhau như những sợi xích, hay những chùm chìa khóa luôn kêu loảng
xoảng trong tay của những tên chúa ngục, những kẻ chủ chăn khôn ngoan và
thâm hiểm.
Bao năm nay,
cái vòng Kim Cô này như những bóng ma, hầu như không ai thấy, (còn ai
thấy rồi thì đều thực sự trở thành...ma) đã treo lơ lửng trên đầu tất cả
chúng ta như những thanh gương Dmocralet, sẵn sàng cắm xuống đầu những
kẻ dám mở rộng, hay định mở rộng cái bầu trời sáng tạo bao la không bao
giờ có giới hạn của một nền Nghệ Thuật Vị Nghệ Thuật.
Và giờ đây
không chỉ còn cái vòng Kim Cô Siết Chặt hay Thanh Kiếm Tàn Bạo giáng
xuống, hay đe dọa giáng xuống đầu những con người nghệ sĩ tài năng để
cấm đoán họ sáng tạo. Giờ đây còn có cả những Miếng Bả Danh Lợi ve vẩy
trước những con người tài năng đó để họ...ngừng sáng tạo. Để họ viết theo chỉ thị, viết theo lệnh, viết theo ý của chủ Cả...Và hình thành một thứ nhà báo Quốc Doanh, nhà văn, nhà thơ Quốc Doanh...
Ngoài những
cái roi thúc cho những con chuột đua chạy nhanh hơn đến đích, là
Cái-Bẫy-Cũ-Nhập-Từ-Nước-Ngoài, thì giờ đây còn có thêm cả những miếng bả
danh lợi thơm phức dụ chúng chạy nhanh hơn, mạnh hơn và cũng đến cái
Đích cũ, cái Bẫy không bao giờ thay đổi đó....
Mai Tú Ân.
ma-tu-an.blogspot.com
ma-tu-an.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét